Buổi hoàng hôn với nồi cơm trong gian bếp làm mình nhớ đến câu thơ từng khiến mình mủi lòng khi xa xứ: “Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt/ Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.” (*)
Giờ thì mình đã về nhà và nấu những bữa cơm nhà.
Trước tiên, vo gạo để cắm cơm – kỹ năng sinh tồn đầu tiên mà mọi đứa trẻ Việt đều phải biết.
Cơm chiều sẽ có rau muống luộc và tép rang khế.
Tép rửa sạch để ráo nước. Kiên nhẫn cắt hết râu nhọn, tép ướp với gia vị: muối, hạt nêm và dầu ăn. Thái khế thành từng lát như ngôi sao 5 cánh.Tép rang đảo trên chảo nóng, tép sẽ ra nước, tiếp tục đảo cho đến khi tép săn lại, ráo nước thì cho thêm đường, tiếp tục đảo đều. Đường sẽ thắng lên khiến cho tép có màu đẹp, bắt mắt. Sau cùng, đảo tép với khế. Món tép rang sẽ trọn vị hơn khi rắc thêm những sợi lá chanh, hành lá.
Rau muống luộc thì đơn giản thôi. Nước sôi, nêm chút muối rồi thả rau vô luộc, rồi vớt ra đĩa. Tận dụng nước luộc rau muống để nấu món canh với một trái cà chua chần, nêm gia vị.


Mùi cơm chín tỏa hơi ấm nóng là mùi vị nguyên bản, dung dị mà khiến lòng người ta nhớ về dư vị của bữa cơm nhà.
Một bữa cơm nhà của người Việt chúng ta đôi khi chỉ giản dị thế này thôi: có canh rau muống, có cà, có tép rang đưa cơm… Vậy mà đôi khi ta lại thèm quay quắt mà không dễ kiếm tìm, chỉ khi ta về nhà.
(*): thơ Phạm Hữu Quang
From KITCHEN @ahouseinhamlet






